Viết cho mình
bữa cơm mẹ con nhìn bên nào cũng vắng
chỗ ngồi trống tênh gió lùa vào khoảng lặng
cạn cả đợi chờ cũng chẳng thấy anh đâu
Có những đêm dài , đêm rất sâu
vòng tay ôm em mơ mình trẻ lại
chiếc giường đơn ru lòng nghe trống trải
gối chăn nhàu nhĩ , ngấm buồn
Anh không còn về vàng võ ánh chiều buông
đời ngược gió , quất vào tim rát buốt
muốn được một lần biết thế nào say khướt
tàn canh giấc ngủ đơn côi
Tàn canh giấc ngủ đơn côi
Anh không còn về , ở lại chốn xa xôi
em tập bước giữa những điều nghiệt ngã
cuộc sống bộn bề ,em gánh gồng tất cả
thương con thơ thi thoảng khẽ nhắc thầm
Anh không còn về tim em hóa lạnh câm
dẫu đôi lúc phút xao lòng chợt đến
cũng thường thôi nhưng tình đời không bến
lại trở về nguyên vẹn với yêu tin
Anh không còn về ,cuộc sống mấy bình yên
em cùng con đi qua ngày thơ dại
chỉ cầu mong được chở che mãi mãi
để em tin thế giới có linh hồn !
Tác giả bài viết: Thiên Linh (Tp.Vinh)
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn